Hay là mình yêu nhau nhé, để bàn tay được nắm chặt lấy bàn tay, để tháng Mười không còn cô đơn...
Tháng Mười rồi, nỗi buồn giăng đầy từng con phố. Bầu trời xám xịt như chuyện tình cảm của chúng mình. Tháng Mười nhắc nhở mùa thu đã vơi đi quá nửa.
Hay là mình yêu nhau nhé, để bàn tay được nắm chặt lấy bàn tay, để tháng Mười không còn cô đơn. Chúng ta sẽ nắm tay đi qua những con phố mùa thu gió lạnh mỗi tối, nắm tay nhau đón chờ một mùa đông ấm áp – một mùa đông em bên anh hạnh phúc và yêu thương.
Hay là mình yêu nhau nhé, để trái tim thôi không còn loạn nhịp, để tháng Mười không còn biết dỗi hờn. Tháng Mười cũng chẳng dài hơn những tháng khác trong năm, em muốn yêu anh qua thu sang đông rồi về xuân và đến hạ, em muốn được anh yêu suốt bốn mùa luân chuyển.
Hay là mình yêu nhau đi, để tháng Mười thôi đợi chờ. Chúng ta bên nhau qua mấy mùa thu rồi anh nhỉ, vậy mà sao chẳng một lần được gọi nhau là người yêu. Chúng ta đi qua mấy tháng Mười rồi anh nhỉ, vậy mà chẳng một lần nói yêu nhau. Tháng Mười lại đến rồi đấy, lại trách móc hai đứa mình sao cứ chênh vênh mãi như vậy, sao cứ đẩy nhau xa dần mà không buộc lòng mình lại với yêu đương.
Lại một mùa thu nữa sắp sửa bước qua, lại một tháng Mười nữa ghé thăm. Trái tim có lý lẽ riêng của trái tim, và tháng Mười cũng có nỗi nhớ riêng của chính nó. Mọi thứ sẽ trôi đi nếu chúng ta không biết nắm giữ. Anh không nói gì cũng được, anh im lặng cũng được, nhưng mong anh hãy một lần nghe em nói.
Tháng Mười, và em yêu anh!
Này anh, em tỏ tình rồi, mình hẹn hò nhé!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét