Sống để làm những điều mình thích, hay sống vì những gì người ta nói mới đích thực là cuộc sống? Bạn hiểu ý tôi không?
Tôi đặc biệt ấn tượng với cụm từ “thích là nhích” của giới trẻ bây giờ. Nhưng đồng thời tôi cũng bắt gặp kha khá những ánh mắt lưỡng lự, những suy nghĩ e dè, những quyết tâm nhưng đầy… ngần ngại. Rằng chuyện nhuộm tóc, nên hay không? Xỏ khuyên, liệu có bị người ta đánh giá? Ăn mặc bụi bặm một chút, có bị dị nghị không đây?
Tóm gọn lại, là vấn đề “tôi muốn nổi loạn, nhưng người ta có sẽ nói gì không?”
Được làm những gì mình thích là đặc quyền của mỗi người, nhưng bạn biết rồi đấy, khi sống đến một ngưỡng nào đó trong đời, con người ta không thể thỏa mái, tự do vẫy vùng với những điều mình thích nữa. Nên lúc chưa bị ràng buộc với quy tắc, với những luật lệ này kia, thì tranh thủ nổi loạn đi, khi còn có thể!
Vì rồi sẽ có những ngày bạn nhận ra môi trường công sở không phải là nơi để thử một đường highlight thật màu mè lên tóc. Hoặc dù bạn hành nghề tự do, có chạy loăng quăng ngoài đường suốt ngày đi nữa thì cũng có thể lúc đó, bạn chẳng còn đủ thời gian mà quan tâm xem tóc mình (nên để) màu gì?
Tóm gọn lại, là vấn đề “tôi muốn nổi loạn, nhưng người ta có sẽ nói gì không?”
Được làm những gì mình thích là đặc quyền của mỗi người, nhưng bạn biết rồi đấy, khi sống đến một ngưỡng nào đó trong đời, con người ta không thể thỏa mái, tự do vẫy vùng với những điều mình thích nữa. Nên lúc chưa bị ràng buộc với quy tắc, với những luật lệ này kia, thì tranh thủ nổi loạn đi, khi còn có thể!
Vì rồi sẽ có những ngày bạn nhận ra môi trường công sở không phải là nơi để thử một đường highlight thật màu mè lên tóc. Hoặc dù bạn hành nghề tự do, có chạy loăng quăng ngoài đường suốt ngày đi nữa thì cũng có thể lúc đó, bạn chẳng còn đủ thời gian mà quan tâm xem tóc mình (nên để) màu gì?
Vì rồi sẽ có những ngày bạn nhận ra việc xỏ thêm một chiếc khuyên ở đâu đó cũng chẳng to tát lắm, đúng không? Bạn có thể giấu nó đi khi ra ngoài, nếu muốn. Nhưng quan trọng là, bạn đã làm vì bạn thích, có thế thôi.
Và đặc biệt là với những cô gái của tôi, những ngày còn trẻ ở ngay đây – đúng, chính xác là những ngày còn phơi phới, rực rỡ xuân xanh như hôm nay, chính là lúc để khoác lên người những gì mà mình thích. Thay đổi phong cách thường ngày ư? Không sao cả! Thử gợi cảm một chút ư? Không sao cả! Cá tính một chút ư? Không sao cả!
Vì sau này, khi bạn khao khát được ăn vận những bộ đồ vô cùng style – cái khao khát lớn lao ngang việc muốn mình được trở lại, thì cơ thể bạn, nếp nhăn của bạn, đống mỡ thừa ở đùi rồi ở bụng, cũng chẳng cho phép bạn mặc lại croptop hay quần short, váy cut-out thật đẹp, dù bạn có muốn đến bao nhiêu!
Khi bạn trưởng thành, hoặc khi bạn bắt đầu thấy mình bị “lão hóa tâm hồn”, một cậu nhóc bấm khuyên hay một cô bé ăn mặc “chất chơi”, tóc hơi cá tính có thể khiến bạn hơi gai mắt. Nhưng vì họ còn trẻ, nên họ chẳng thèm bận tâm đến những thứ bạn nghĩ đâu!
Bạn cũng nên thế đi thôi. Người ta là ai, bạn đâu có biết? Cứ nghĩ rằng mình không phải trung tâm, lại càng không quan trọng đến nỗi cứ ra đường là bị… soi đến thế.
Chắc chắn, ngoại hình không là thước đo để đánh giá tâm hồn. Nhưng một tâm hồn đẹp cũng rất cần một ngoại hình tương xứng với nó. Và còn gì tương xứng hơn khi ngoại hình thể hiện được cá tính, toát ra những gì mình mong muốn?
Sống để làm những điều mình thích miễn là không quá lố lăng, hay sống vì những gì người ta nói mới đích thực là cuộc sống? Bạn hiểu ý tôi không?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét